Lúc bắt đầu đặt tay gõ những dòng đầu tiên của bài viết này, tôi không biết nên xếp nó vào mục gì, khi mà những nội dung tôi chuẩn bị viết ra nó chẳng phải là Book, chẳng phải là kinh nghiệm, cũng không hẳn là tâm sự. Nhưng có lẽ với tư cách là một người bạn viết ra những dòng tâm sự, tôi có thể cảm thấy đâu đó đỡ xấu hổ hơn, đâu đó thấy được sự cảm thông hơn từ những người anh em cho sự bất lực của mình.
Tiêu đề bài viết là trích từ quyển ” Thương nhớ mười hai “, là quyển sách mà tôi yêu thích nhất, nói về những người tuy xa nhau nhưng luôn nghĩ về nhau. “Đời mà có một người vui cái vui của mình, buồn cái buồn của mình chẳng là đủ rồi sao? Có tâm sự trong lòng, lặng nhìn nhau không nói mà cũng cảm biết, thế chẳng là đủ rồi sao” – Vũ Bằng.
Cho đến thời điểm cuối tháng 3, doanh thu quý 1 của Deha là 11 tỷ 087 triệu 728 ngàn và 750 đồng, chỉ đạt được 74 phẩy 36 phần trăm. Trong lịch sử 5 năm của Deha, đánh dấu năm đầu tiên khởi đầu với những con số xoành xĩnh nhất.
Quý 2 chưa đến nhưng đã đánh dấu bằng 1 sự kiện Tokyo hoãn tổ chức thế vận hội mùa hè, dịch cúm Covid-19 bùng nổ tại Mỹ và tiếp diễn tại các nước châu Âu. Nhật vẫn tiếp tục tăng đều đặn các ca nhiễm bệnh để đạt con số 1193 + 712, các công ty lớn buộc nhân viên làm việc tại nhà được gần 1 tháng, các lĩnh vực hàng không, du lịch tạm dừng hoạt động. Doanh thu tháng 4 của Deha cũng có nguy cơ là tháng thứ 3 giảm liên tiếp.
Tình hình chưa bao giờ tồi tệ hơn, khi thị trường biến động xấu, các khách hàng hiện tại chưa có dự định gì mới, các dự án đang làm thường xuyên bị đánh giá kém về chất lượng, đội bán hàng gặp khó trong việc xác định hướng đi và mục tiêu tiếp theo.
Cho đến tận ngày hôm qua, tôi vẫn luôn cho rằng bán hàng là một việc dễ, quan trọng là anh em ở nhà làm ngon, thích bán bao nhiêu chả được. Nhưng đến bây giờ tôi mới thấy đời không như cái anh nhặt bóng ở sân quần vợt mà ông Vũ Trọng Phụng tả. Nếu như các anh em biết ông giáo Thứ, biết Điền, biết Hộ hay biết San, thì các anh em có thể hiểu được cái tình cảnh sống một cuộc sống “mù xám, cứ mốc lên, rí đi, mòn ra, mục ra” không lối thoát của tôi lúc này.
Ấy là ngày hôm qua
Tôi có một cây hoa giấy. Ngày xưa nó còi lắm, tôi có chăm thế nào nó cũng không lớn, không ra hoa, ra lá. Nó cứ lụi dần từ cái ngày tôi bắt đầu trồng nó ở ban công.
Cái loại cây đến lạ, đến lúc tôi lười chăm nó, nó lại ra cành, ra lá, ra hoa rực rỡ. Hôm qua tôi đổi cái chậu cây, mới nhận ra nó có 1 đoạn rễ mới, bung khỏi chậu gỗ đi tìm đất để sống.
“Nghệ thuật không cần phải là ánh trăng lừa dối, nghệ thuật không nên là ánh trăng lừa dối; nghệ thuật có thể chỉ là tiếng đau khổ kia, thoát ra từ những kiếp sống lầm than…”
Tôi chả dám khoe tôi ngày hôm nay có gì khác hôm qua, tôi chả dám hứa tháng 4 sẽ có gì mới nhưng tôi biết mình cần phải chiến đấu tiếp. Những ngày qua có thể chúng ta đã không ra hoa ra lá, nhưng biết đâu đó là lúc ta mọc rễ, để rồi bùng nổ vào những ngày tiếp theo. Tôi hiểu những thất vọng của anh em khi kết quả không tốt, nhưng tôi mong anh em sẽ luôn là một hậu phương vững chắc cho tiền tuyến, nơi có những con người cũng đang cùng anh em chiến đấu.
Dùng đao kiếm không đánh được thì dùng cung A, cung R. Không được nữa thì lên horse thần, pháo to, ballista. Miễn là đủ thực, gỗ, vàng là lên được hết. Lúc chạy dân thì chạy, lúc điều quân thì điều, nhưng hy vọng chúng ta không F10 enter khỏi map Deha.
Tháng 4, khi mà các công ty Nhật quay lại sản xuất, ảnh hưởng của Covid-19 làm một số công ty Nhật điánh giá lại việc thuê ngoài thay vì tuyển người và một số lượng lớn các công ty tìm và xây dựng hệ thống IT để quản lý / làm việc qua mạng, ứng dụng để giảm chi phí nhân sự.
Tháng 4 là tháng bắt đầu một năm làm việc mới của nước Nhật, chốt các chi phí đầu tư cho năm 2020.
Tháng 4 là nơi chúng ta bắt đầu lại.
“ Khúc nhạc hòa cùng nắng chiều dịu dàng để mình gần lại mãi
Nói lời thì thầm những điều thật thà đã giữ trong tim mình
Những chặng đường dài ngỡ mình mệt nhoài đã một lần gục ngã
Tháng tư có em ở đây nhìn tôi mỉm cười “
Lại một ngày mới bắt đầu bởi nắng, bởi gió và những cánh hoa.
Câu chuyện được viết từ căn phòng cách ly thứ 17, vào ngày thứ 1+7 trong công cuộc cách ly vì con virut, của một người con của vùng quê 17.
còn anh thì còn em, lo gì anh nhỉ 😚