Chiều về…
Hoàng hôn buông xuống…
Từng cơn gió heo may vô tình thổi nhè nhẹ làm hàng me trước cổng rụng lá. Những chiếc lá vàng nhẹ tênh rơi từ từ xuống mặt đất rồi bất ngờ như có ma lực nào đó tác động lại bay lên xoay tròn trong không trung dường như vẫn còn muốn níu lại với nguồn cội. Quán trà đá dần thưa thớt khách, tiếng còi xe ở đâu bỗng chốc vang lên om sòm xé tan cái không gian im ắng của chiều thu Hà Nội, báo hiệu giờ tan tầm đã đến.
Ngồi trong phòng, mắt thằng Tân nhoè lại. Từng dòng chữ hiện lên trên cái màn hình cứ mờ dần đi. Nó dịu mắt rồi xoay mình nhìn ra ô cửa sổ. Trời đã xế chiều, mặt trời chìm xuống phía sau toà cao ốc trước mặt, một khoảng lặng bao trùm trong tâm trí nó như dấu lặng ngân dài trong một bản nhạc không lời. Phải chăng bóng chiều của sự buồn chán, cô đơn đang đè nặng lên nó? Cái sức nặng ấy thật khủng khiếp y hệt như cái thân thể nặng nề của nó vậy.
– Ô hô hô. OT à các em ơi ?
Tiếng Chị Hát từ cất lên từ phía sau khiến nó giật mình quay lại.
– Ờ.
Tân trả lời cụt lủn. Nó đã quá mệt mỏi để có thể nói tử tế như thường ngày nhưng rồi chợt nhận ra mình hơi thô lỗ, nó nói chữa:
– Thế nay chị có OT không?
– OT gì chứ? Chị Hát cố làm ra vẻ ngây thơ. Chị mày chẳng OT bao giờ. Chỉ có những người không biết sắp xếp công việc, làm việc không tập trung thì mới phải OT thôi. Chị trả lời như thể chưa từng OT bao giờ.
“Bà này đang muốn cạnh khóe đây mà, mà bà nói thế có khác gì tự vả vào mặt mình đâu.” Nó nghĩ trong đầu rồi mỉm cười nhưng không dám nói ra.
Chẳng đợi thằng Tân kịp phản ứng, chị Hát lại cà khịa:
– Thôi tớ đi về đây! Tạm biệt các bạn OT nhé!
Chị chân sáo, tung tăng bước ra ngoài, vẻ mặt vui mừng hớn hở như vớ được người yêu.
– Hôm nay em cho chị thắng đấy. Tân gọi với lại khi bóng chị Hát đã khuất xa dần.
Tân quay lại bàn làm việc. Căn phòng cứ trống trải dần, mọi người đã ra về gần hết chỉ còn đội của nó và một vài người khác ở lại. “Phải cố gắng nốt những ngày cuối cùng trước khi được bung lụa. Con người cần phải trải qua đau khổ thì mới đạt được tới vinh quang. Cố lên nào! Cố gắng lên nào!” Nó tự động viên bản thân như thế. Mọi trí lực của nó dồn cả lại một chỗ, não như căng ra, đôi mắt nhìn chân chân vào cái màn hình, tay gõ nhịp nhàng thanh thoát từng chữ một. Được một lúc có vẻ hơi mệt, nó rướn người lên nhìn thằng Trường đang ngồi đối diện trước mặt.
– Trường chưa về à em? Sao bảo nay bận mà.
– Em không thể bỏ về khi đồng đội của em vẫn đang miệt mài code. Thằng Trường trả lời.
– Thế cái task của em đã làm xong chưa?
– Task em làm xong rồi nhưng em không thể về lúc này, nhỡ đâu các bạn lại khác cần đến em hỗ trợ.
– Thằng này nay khá quá nhỉ. Tốt! Rất có tinh thần đồng đội.
Tân vỗ vào đùi đôm đốp ra vẻ khoái chí, thích thú nhưng từ sâu trong đáy lòng nó hơi cảm động. Chưa bao giờ nó thấy thằng Trường như thế này cả, phải chăng câu nói lúc sáng của nó có tác động mạnh mẽ đến thế ư?. Đang vẩn vơ suy nghĩ thì bất chợt anh Ca gọi nó:
– Làm trận pes cho giải toả căng thẳng không Tân?
“Ông đá thực dụng bỏ mẹ ra mà cứ suốt ngày rủ tôi chơi.” Tuy nghĩ thế nhưng rồi nó cũng bỏ công việc lại mà đi theo anh Ca, đứng cái trước cám dỗ này thì khó mà chối từ.
Tân đấu với anh Ca đã nhiều trận, thua thì nhiều mà thắng lại ít. Nó là cái thằng yêu bóng đá đẹp nên khi chơi game cũng phải đá sao cho thật đẹp. Anh Ca thì trái ngược với nó, quan điểm của anh thì cứ thắng là được cho dù có phải trả bằng bất cứ giá nào, dùng bất cứ thủ đoạn nào cũng phải giành lấy chiến thắng. Đối thủ có mạnh cỡ nào anh cũng không quan tâm, với anh kẻ mạnh không phải kẻ chiến thắng kẻ chiến thắng mới là kẻ mạnh. Cho nên cứ dẫn trước một bàn là anh chuyển ngay sang sơ đồ 4-4-1-1 đá tử thủ phía bên sân nhà rồi chuyền đi chuyền lại câu giờ cho hết trận. Thằng Tân gặp cảnh này nhiều lần nên nó cay cú lắm, đã đá thực dụng lại còn hay cầm cái đội Barca, cái đội mà nó ghét. Nó quyết tâm hôm nay phải phục thù.
Tân chọn Real Madrid còn Ca chọn Barcelona, trận El Clasico nay được tái hiện ngay tại thánh địa DeBoy – nơi cảm xúc thăng hoa. Trận đấu vừa bắt đầu đã là những màn va chạm nảy lửa y hệt “siêu kinh điển” ngoài đời thực. Không lâu sau, Luka Modric bên phía Real bất ngờ có bóng, anh vội có pha chọc khe bổng đẳng cấp lên cho Benzema. Thủ môn Ter Stegen bên phía Barca bất ngờ lao lên, nhưng không kịp nữa rồi, Benzema chuyền ngược sang cho Ronaldo đệm bóng cận thành. Tỉ số là 1-0 cho kền kền trắng. “Một siêu phẩm đệm bóng đầy đẳng cấp của CR7.” Tân hô to đầy thích thú. Anh Ca tuy hơi bất ngờ nhưng không hề nản lòng, lối đá linh-ta-linh-tinh bắt đầu được anh triển khai. Messi có bóng bên cánh trái, anh dẫn bóng đi lên với pha solo đẳng cấp loại bỏ Casemiro lại phía sau. Nhưng thay vì sút thẳng, Messi lại bấm bóng cho Luis Suarez băng lên ghi bàn nhưng không được rồi, trung vệ thép Sergio Ramos có pha quét bóng hợp lệ khiến Suarez đau đớn phải nằm sân ăn vạ. “Suarez càng nằm ra sân thì càng giúp cho Real Madrid nghỉ ngơi mà không cần câu giờ.” Tân vừa chơi vừa gáy cứ như Tạ Biên Cương bình luận trận đấu.
Sang hiệp 2, hai đội giằng co nhau chủ yếu ở khu vực giữa sân. Thấy gần hết giờ mà chưa có bàn thắng, anh Ca dồn tổng lực lên tấn công. Anh cho cầu thủ xoạc bóng liên tục khiến thằng Tân phải thay người, nó lại được thể bình luận xen vào: “Đúng là hữu dũng thì vô mưu, hữu dũng thì vô mưu mà.” Anh Ca không nói gì mắt chỉ tập trung vào trận đấu. Đến gần cuối giờ, lợi dụng sơ hở nơi hàng thủ của Barca, Tân bất ngờ tấn công vào khu vực trung lộ. Toni Kroos nhả bóng cho Ronaldo băng lên, CR7 đang định tung cú sút trái phá thì bất ngờ Gerard Pique – “cầu thủ thứ 12 bên phía Real” xoạc bóng trong vòng cấm kiến tạo penalty cho CR7. Thằng Tân nhảy lên sung sướng. Ronaldo đứng trước quả đá phạt đền, hai chân dang rộng, miệng hít vào rồi lại thở ra. Anh lấy đà rồi sút, đường bóng mạnh và căng đi thẳng vào góc trái phía dưới khung thành, Ter Stegen cố bay người cản phá nhưng tất cả cũng chỉ để làm nền cho bàn thắng của CR7. 2-0 cho Real Madrid. “Một siêu phẩm sút pen đẳng cấp của anh Bảy.” Tân lại bình luận. Cuối cùng cũng hết giờ, trận đấu kết thúc. Real Madrid với cú đúp của Ronaldo đã đè bẹp Barcelona với tỉ số 2-0.
Thằng Tân vô cùng hả hê vì đã trả được mối thù. Cái mồm nó liên tục bô bô bình luận giống như cách các bình luận viên bình luận sau mỗi trận đấu: “Phim bom tấn của Hollywood là cái gì vậy? Bởi lẽ không một đạo diễn nào đủ tài ba để lên kịch bản cho một màn trình diễn mà cảm xúc của người xem lại điên đảo đến vậy. Chỉ có bóng đá mới làm cho hàng vạn người đứng cạnh nhau reo hò điên dại vì sung sướng rồi bỗng nhiên câm nín và bật khóc chỉ sau vài giây ngắn ngủi. Lại thêm một trận đấu kinh điển nữa khắc sâu vào trong tâm trí chúng ta. Trái ngược với niềm vui bên phía Real là những giọt nước mắt bên phía Barca. Anh Ca đã khóc. Nhưng đó là giọt nước mắt của anh Ca hay của Catalan? Catalan đã chịu sự thống trị của thành Madrid quá lâu rồi. Và có lẽ sẽ không còn giấc mơ nào cho anh Ca, cũng không còn khoảng trời xanh nào ở Spain cho Barcelona nữa.” Anh Ca hơi cay nhưng vẫn không nói gì, anh cay không phải vì thua trận mà cay vì cái màn cà khịa của thằng Tân.
Tân khoái trá lắm vì nó đã trả được món nợ bấy lâu nay. Đang trong cơn sung sướng đê mê thì bất ngờ có ai đó vỗ mạnh vào vai khiến nó đau điếng người.
– Anh Tân! Anh Tân! Dậy merge code! Dậy merge code. Tiếng cái Thi cứ cứ lảng vảng bên tai nó.
Nó mơ màng tỉnh dậy. Đồng hồ đã chỉ 21h. Nó tựa hồ nhận ra chẳng có cái công ty nào tên là DeBoy, cũng chẳng có trận thắng nào với anh Ca cả, tất cả chỉ là một giấc mơ thoáng qua.
Số là đang trong lúc làm việc, nó vào group “HTML class” trả lời mấy cái “tin nhắn học tập” của mấy bạn fresher. Cứ mải mê trả lời, mệt quá nó ngủ thiếp đi lúc nào không biết, tỉnh dậy thì ngoài một vài người trong đội nó ra chẳng còn ai ở công ty nữa cả. Thằng Trường cũng đã chuồn về nhà từ lúc nào nó không hay biết. Những tiếng cười nói vui vẻ của anh Chung, anh Đức trong mỗi trận pes cũng không còn. Không gian tĩnh lặng như tờ. Nó mệt mỏi nhìn mấy dòng code đầy chán nản.
– Thôi muộn rồi, về nhà nghỉ ngơi thôi anh em.
Ra đến ngoài, nó hồi tưởng lại giấc mơ vừa nãy, chỉ là một cơn mơ thôi mà sao cứ ngỡ như là thật vậy. Nó ước gì có thể được chìm vào giấc mơ đó mãi mãi thì hay biết mấy.
Bầu trời đêm thu mát rượi, có bóng trăng vàng tỏ mờ cuối phố, có mùi hương rất thân thuộc của ai đó thoang thoảng tràn về. Từng cơn gió thổi nhẹ nhàng mang theo mùi hoa sữa ở đâu lồng lộng và hoang hoải toả ra phả vào mặt rồi chạy vào sống mũi khiến nó bần thần. “Muốn gặp Trang bây giờ còn khó hơn cả gặp Ronaldo. Mẹ cái mùi hoa sữa! Đáng nhẽ tao đã quên từ lâu rồi.” Nó lẩm bẩm rồi vội vàng trả vé xe cho bác bảo vệ.
Nó leo lên xe, phóng thật nhanh vào vùng tối trong con ngõ yên ắng đầy tĩnh mịch, tĩnh mịch như cái tâm trạng u ám và lặng như tờ của nó vậy.
Hết.