Hạnh phúc là gì: Lần đầu gặp gỡ

Thú thật là tôi chỉ mới đi phỏng vấn có một lần trong đời, và đó là lần tệ nhất của tôi. Khoảng năm 2006, khi còn là sinh viên tôi đi phỏng vấn. Tôi mặc một cái quần kaki rất nhàu và hôi, một cái áo sơ mi trắng đã sờn cổ, sờn vai, lỗ chỗ rách, đầu đội mũ tai bèo, đi dép lê tới phỏng vấn.
Cô lễ tân khi nhìn thấy tôi bèn hỏi: Anh đến lấy nước sớm thế? Vẫn còn 2 bình anh ạ.
Tôi bối rối: Dạ không, em đến phỏng vấn, anh Cường có hẹn em.
Cô ấy tròn mắt: Phỏng vấn? Em đến phỏnnnnnng…. vvvvaaaaấnnnn?
Tôi nhìn bình tĩnh: Dạ vâng, quả thật đúng là như vậy.
Cô ấy cười to, phải che chiếc răng khểnh rất duyên lại rồi bảo: Thế em vào đi, trời, chị tưởng em đến lấy nước.
Tôi cười trừ hề hề thành tiếng.

Anh Cường, chính là thầy dạy của tôi, mặc một cái quần âu bị vá gấu, một cái áo sờn cũ, đi tất rách phi vội từ nhà vệ sinh ra và bảo: cho nó vào, nó đấy, cho nó vào! Tiếng thầy thảng thốt như thể ko có lời đó thì chị admin sẽ rút súng ra bắn tôi vì tội thâm nhập trái phép.

Tôi vào phòng họp, ngồi ngay ngắn, tay đặt lên bàn. Gương mặt thầy nghiêm trọng hẳn, thầy hỏi tôi câu đầu tiên: “Em có biết cách nào để viết nội dung ra file excel không? Thầy muốn export một cái báo cáo”.
Tôi không hiểu export là gì, nhưng mặt vẫn lạnh tanh, em làm được ạ, có thể dùng COM thầy ạ. Em có nghĩ ra một giải pháp để export được 1M bản ghi trong 1s.
Thầy vẫn giữ mặt nghiêm trọng, chuyển ngay sang câu hỏi khác, như thể chưa hỏi gì câu vừa rồi. Sau đó thì tôi không nhớ rõ câu hỏi của thầy, thầy hỏi một loạt câu hỏi thuộc một dự án nào đó thì phải. Kết cục là tôi được nhận, so với đám anh chị đi phỏng vấn cùng, tôi may mắn hơn họ. Bí quyết của tôi là: Tôi luôn trả lời em làm được, cộng thêm một phần nâng cao phía sau. Thậm chí, khi thầy hỏi: Em có thể vừa đi học 4 tiếng, vừa làm 4 tiếng ở đây được không? Tôi vẫn bảo: Em làm được ạ, em sẽ sắm xe máy và sẽ làm thêm việc vào buối tối.

Thầy thích thế, thế là thầy nhận. Khi nhận được email offer từ hòm mail hoangtrung986@yahoo.com. Tôi mừng nhảy cẫng lên, tí thì đập đầu vào trần quán net. Từ đó, tôi đi học buổi sáng, trưa mua cái bánh mì ở cổng trường, vừa lao con wave ghẻ trên đường, vừa ăn bánh mì và vào làm việc với cái mồm thối hoắc. Chị admin vẫn thi thoảng nhầm tôi với ông lấy nước, vẫn cười rất duyên. Lần đầu của tôi nó vậy.

Năm 2009 tôi mới biết như thế nào là phỏng vấn. Tôi được ngồi với một ông người Nhật và vài ông Việt Nam, cùng phỏng ứng viên. Họ có một checklist trong đó ghi rõ các hạng mục: quần áo, cúi chào, nói năng hoạt bát, kĩ thuật…. Tôi phải cho điểm vào đó để họ tính ra điểm trung bình. Tôi mới biết, té ra người ta còn quan tâm đến ăn mặc nữa. Đừng tưởng mình giỏi là oai, người ta tuyển nhân viên giỏi, chứ không chỉ tuyển người giỏi. Nhân viên giỏi, ngoài là người giỏi ra, còn phải là người biết giữ thể diện, biết tôn trọng người khác. Nếu chỉ đến với bộ dạng rách rưới, chắc chắn là không coi trọng buổi phỏng vấn, không có sự chuẩn bị, tạch là cái chắc.

Sau đó vài năm, thì tôi làm nghề phỏng vấn. Tôi quan sát thấy đa phần các ứng viên bị thất bại vì những lí do khá ngớ ngẩn. Nhiều nhất là vấn đề giờ giấc. Thường thì khi phỏng vấn, nếu đến muộn bộ phận tiếp đón được chỉ thị mời ứng viên ra về luôn. Trừ phi họ có đủ sự chân thành và có lí do thật hợp lí. Đại bộ phận khi được giải thích là mình đến muộn nên hết giờ phỏng vấn thì về thẳng, không xin xỏ gì thêm, thế càng hay vì đỡ mất công sơ loại. Chỉ một ít người giải thích rõ, xin xỏ rất lịch sự và chân thành. Dù là trong lòng không ưa gì kiểu quan cách của doanh nghiệp, nhưng người biết nhận lỗi, chắc chắn sẽ tiến bộ nhanh hơn người cao ngạo.

Lí do ngớ ngẩn thứ hai là nghe điện thoại trong khi phỏng vấn. Có những cuộc phỏng vấn bị gián đoạn đến 5 lần để ứng viên chỉ chỗ cho thằng bạn lấy chìa khóa phòng. Bạn giói cỡ nào thì cũng bị loại vì như thế là bạn không biết sắp xếp công việc và độ ưu tiên. Việc mà gấp quá thì đành phải nghe, nhưng tốt nhất không nên.

Lí do thứ ba là do ăn mặc, cái này thì khỏi nói rồi. Tôi thường loại ngay những ứng viên tóc nhuộm lá chuối, đầu tóc bù xù, nách hôi rình, quần rách tứ tung, áo không cài cúc… Thề là tôi có lần, vì nể mấy thằng phỏng vấn cùng, nhận một bạn như thế. Bạn ấy nghỉ ngay sau 2 tuần làm việc, sau khi đã phát đầy đủ thiếp mười cưới cho cả công ty.

Lí do thứ tư, có lẽ là em không biết. Em không biết là câu trả lời tệ nhất. Cơ mà nhà tuyển dụng thực ra không hỏi bạn có biết hay không, họ thường hỏi làm thế nào để…. Bạn nói không biết, đơn giản là bạn không có giải pháp gì. Bạn phải có giải pháp chứ!!! Phải luôn có giải pháp, dù là cách ngu nhất để giải quyết vấn đề. Anh ơi, em xin phép xử lí vấn đề này bằng pascal được không? Ohhh, sao không, xin mời!!

Lí do thứ năm, là vấn đề khó nhất. Là cách bạn đề xuất về thu nhập. Thật dễ dàng để đẩy quyền quyết định về cho nhà tuyển dụng, nhưng như thế rất nguy hiểm vì cả hai đang chơi trò may rủi. Thử hỏi, thử trao đổi để tìm được điểm chung ngay trong buổi phỏng vấn.

Cuối cùng, bạn sẽ làm nhà tuyển dụng buồn nếu bạn không biết gì về công ty mà mình đang phỏng vấn. Chứng tỏ bạn rải hồ sơ quá dày và không thèm quan tâm đến nơi mình muốn làm việc. Hãy chuẩn bị một cuốn sổ nhỏ, ghi chép đầy đủ về công ty để trả lời khi được hỏi.

Nếu nhà tuyển dụng nhờ bạn đặt câu hỏi, hãy phỏng vấn người ta. Đây là cơ hội để mình bật lại ở chiếu trên. Hỏi những câu thật ác ôn vào, đặc biệt là những thông tin không có trên website hoặc fan page. Hãy làm một checklist và ghi điểm số lại, nhằm đánh giá về sau.

Phỏng vấn giống như tán tỉnh một em gái vậy. Bạn có thể không có nhiều tiền (yếu về kinh nghiệm), bố mẹ không giàu (không có nhiều kiến thức), cũng không là con ông cháu cha… Nhưng nếu khéo mồm, bạn vẫn có thế có được cả thiên hạ. Trái tim của cô ấy sẽ là của bạn, nếu bạn biết cách tỏ ra quan tâm, sẻ chia, gánh vác trách nhiệm cuộc đời với cô ấy. Nếu cô ấy thích bạn, cô ấy sẽ hẹn hò với bạn, nhưng nếu không, hãy chủ động hẹn hò với cô ấy. Những trải nghiệm đầu tiên sẽ giúp bạn và công ấy có bước đệm tốt cho mối quan hệ lâu dài. Rút cục thì, thời gian sẽ là thước đo cho tất cả các mối quan hệ, nếu yêu, hãy là người bạn chung thủy, chân thành…

2 Replies to “Hạnh phúc là gì: Lần đầu gặp gỡ

  1. Nếu chỉ đọc phần nội dung ko đọc tác giả e vẫn nhận ra ai đã viết bài này. Đã từng được anh phỏng vấn và vẫn nhớ câu chuyện mà ae đã nói trong cuộc phỏng vấn đó, đó ko phải là cuộc phỏng vấn mà là tìm hiểu nhau 🙂

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *