Chuyện đời chuyện nghề – P1

Khoảng chục năm trở lại đây. kể từ khi ngành công nghệ thông tin ở nước ta bắt đầu trở nên quen thuộc với mọi người. Từ già-trẻ-lớn-bé đều biết đến internet và những chiếc smartphone không còn là những thứ quá xa lạ và xa xỉ đối với mọi người. Chưa kể đến sự bùng nổ của cuộc cách mạng công nghiệp lần thứ 4 đã đưa ngành công nghệ thông tin ở nước ta trở thành một ngành cực “HOT”. Các ông bố bà mẹ thường hướng con em mình theo học ngành nghề này với một niềm tin rằng “Học ngành này, Sau ra lương cao. Ngồi điều hòa máy lạnh mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu con ạ !”. Như một lẽ tất yếu bố mẹ tôi không nằm ngoại lệ khi nằm trong danh sách của những ông bố bà mẹ kia. Nhưng thiên hạ đâu có nhiều người biết. Đằng sau cái tảng băng nổi gọi là “ Ngồi điều hòa máy lạnh. Mưa không đến mặt, nắng chẳng đến đầu” kia thì chìm sâu dưới nó là những gì.

 

Tôi, 4 năm về trước. Chầy chật mãi mới cầm được cái bằng vớt Aptech ra để đi xin việc. chân ướt chân ráo rải CV đi khắp mấy công ty công nghệ. Mà đến PV xong là bật vô âm tín không một lời hôi âm. May mà cũng được “cô thương” đi pv thực tập ở DEHA thì lại được nhận luôn. Những ngày đầu đến thực tập, mọi thứ dường như khá khó khăn đối với tôi. Những gì được học trong sách vở đem ra ngoài thực tế để gọi là “hành nghề” thì không được nhiều. Phải làm quen với ti tỉ những thứ mới, toàn những thứ vô cùng mới lạ. Vậy là thử thách đầu tiên trên con đường tôi vào nghề đã chính thức được bắt đầu.

Quãng thời gian thực tập 3 tháng không phải là dài. Nhưng nếu là một thằng sinh viên mới ra trường thì cũng không thể nói là ngắn được. Vậy nên mục tiêu lúc bấy giờ của tôi là phải hoàn thành xong các công việc được giao một cách nhanh nhất có thể. Nhưng làm thế nào có thể giải quyết được vấn đề đó thì tôi chưa biết mà chỉ biết tự mình cắm đầu vào tìm hiểu một cách “vô thức”. Nhưng cách làm đó có vẻ không mang lại cho tôi nhiều kết quả. Nghĩ lại ngày đó tôi cũng hơi ngu, toàn các cao thủ ngồi cạnh mà không biết đường mở mồm ra hỏi mà lại cứ lầm lì tự làm. Nhưng cũng phải nói là lúc mới cũng có tí gọi là “ngại ngùng” đi. Về sau khi bí quá rồi tôi mới hỏi anh B (lúc này anh B là người phụ trách việc đào tạo) thì chỉ nhận lại 1 câu trả lời rất “dị” là . “anh không biết gì đâu. Đừng hỏi anh, ra mà hỏi mọi người kia kìa em”. Lúc đấy tôi cũng thấy hơi buồn xen lẫn chút khó chịu. Nhưng thôi “liêm sỉ gì tầm này nữa”, tôi bắt đầu mon men ra hỏi các anh đồng nghiệp khác. Và kết quả đem lại thực sự hơn tôi mong đợi. Ngoài việc tôi giải quyết được công việc của riêng mình mà tôi đã quen được hết tất cả anh em trong công ty lúc đó. Lúc đấy ngẫm ra mới thấy ông B này “cao tay” thực sự. 

Kết quả hình ảnh cho nghề lập trình

Sau khi học việc được khoảng 2 tháng có lẻ. Thì tôi cũng bắt đầu được join vào 1 dự án. Mới ban đầu khi mới vào anh DM cho tôi 3 ngày để đọc hiểu code và tìm hiểu nghiệp vụ. Sau đó sẽ trình bày với đội dự án, áp lực đầu tiền của tôi là cái deadline 3 ngày kia vì thực sự mình không biết bắt đầu từ đâu. Chẳng lẽ lại đầu hàng thì hèn quá nên. nên ngoài việc nhờ ae trong team giúp đỡ thì tôi cố gắng over time để hoàn thành kịp deadline. Nhờ vậy mà buổi họp với team tôi đã trình bày khá tốt và nhận được những thiện cảm đầu tiên từ team phát triển. Trải qua việc này tôi cũng mới thấy, chỉ cần thái độ mình tốt. Luôn luôn cầu thị thì sẽ nhận được những sự giúp đỡ cũng như là thiện cảm của mọi người.

 

Vậy là 3 tháng thực tập của tôi đã qua. Sau 3 tháng tôi cũng nếm được chút khó khăn thử thách. Và cũng xác định được nếu muốn theo được nghề thì phải kiên trì, nỗ lực và không ngại khó khăn và đặc biệt là không ngại được ngại nói ngại “giao tiếp”. nếu mà ngại không giao tiếp với đồng nghiệp hay bất kì ai trong công ty tổ chức của các bạn thì chính bạn là người đang tự loại mình ra khỏi cuộc chơi. Thôi lan man cũng nhiều rồi. Tôi OT tiếp đây. Hẹn anh em vào bài viết sau. Tôi sẽ lại trải lòng tiếp.

One Reply to “Chuyện đời chuyện nghề – P1”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *