Nếu đã đọc về truyện Kiếm hiệp, Tiên hiệp, Sắc hiệp,… đã đến lúc bạn thử đọc “Code hiệp”.
Ở một đô thị kia, ở một khu trọ nhỏ, cuộc sống trừ những lúc bình thường ra thì cũng có những lúc không bình thường. Nhân vật chính của chúng ta ngoài đi học ở trường đại học ra thì cũng chưa làm gì thêm(*).
Một ngày nọ, hắn được nhận vào thực tập tại công ty nọ. Này nọ một thời gian cuối cùng hắn cũng trở thành một người này nọ. (*)Thế là hắn đã làm thêm được điều gì rồi đấy.
Câu chuyện của hắn cũng không có gì ly kỳ lắm, chẳng gặp coder nào như tiên nữ cũng không độc bá một cõi coding. Nhưng hắn được cảm nhận, từng dòng code chạy qua hơi thở của hắn.
Câu chuyện đầu tiên: Những câu chuyện về giao tiếp đối chiêu với đồng nghiệp.
Hắn đến công ty, cũng mới chỉ ăn sáng xong cái bánh mỳ cách đấy vài phút. Mở Mattermost ra, hắn liền thấy tin nhắn của đồng nghiệp:
– Chào. Sư đệ đến thì trả lời tin nhắn ngay nhé. Có việc gấp!
Như thường lệ, hắn nâng cái bàn phím thân quen lên vuốt ve một lúc rồi đặt xuống trả lời:
– Sư tỷ cứ nói.
– Khách hàng có báo một cái bug về, bị crash app. Khi app bị mất kết nối mạng, đang báo lỗi lên sau đó ấn vào nút OK thì bị. Liệu mà hạ thủ ngay đi nhé.
– Điều này khách mô tả trong require mà sư tỷ.
Sư tỷ hắn ú ớ 1 tiếng rồi nói để check lại. Sau đó hắn nghe thấy sư tỷ hắn gọi cho khách loáng thoáng câu: “Các hạ nhầm rồi, đấy không phải bug mà là tính năng nhé…”
Hắn cười, sướng.
Hắn đang ngồi lướt zalo thì vị sư đệ kia gọi:
– Sư huynh, sư huynh, cứu đệ!
– Có việc gì từ nói nghe.
– Sư huynh, đệ bị cái bug này từ tuần trước nữa đến giờ. Không xuống đao nổi. Sư huynh cho đệ xin cao kiến.
– Lỗi gì?
– Bị tràn RAM ạ.
– Bị tràn RAM à. Ừ ta chưa gặp lỗi này bao giờ, đệ cố lên, ta tin đệ làm được. (**)
– …
Hắn lại quay lại trình duyệt và bấm phím cách.
Buổi chiều đến, vị đại ca kia gọi hắn vào phòng họp. Hắn vào. Đại ca mở lời:
– Ta gọi sư đệ vào đây là để checkpoint theo dự án Craftsmanship đã đến hạn 2 tháng. Để kể nghe xem tình hình vừa qua đã học hết những chiêu thức đã lập ra chưa.
– Thưa sư huynh. Hai tháng qua đệ đã học được trên dưới 50 chiêu Design Pattern, hơn 10 loại ngôn ngữ lập trình khác nhau và code trực tiếp 8-9 dự án cùng lúc, tu vi đã tăng lên thêm chục tầng có lẻ.
– Sư đệ làm tốt lắm. Không uổng công những ngày đầu ta giúp đỡ. Ha ha. Sư bá sẽ vui lắm đây, ta sẽ bảo sư thúc tăng lương cho sư đệ.
– Đa tạ đại ca. – Hắn vui sướng.
Sau cuộc họp, đang muốn đi ăn mừng thì hắn nhận được message từ vị sư huynh:
– Hôm nay khai tiệc chúc mừng dự án Gái gọi thành công. Đệ cũng tham gia cùng nhé.
– Vâng thưa sư huynh. Dự án này đệ đổ bao tâm huyết đi test. Cuối cùng hoàn thành cũng không nỡ. Nhưng cũng rất vui rồi.
– Ừ ừ. Công đệ tất. Ta hôm nay muốn mời đệ 1 chum. Không biết tửu lượng của tiểu đệ bây giờ thế nào. Ha ha.
– Đệ chưa từ chối ai bao giờ. Đặc biệt là sau ly đầu tiên. Hẹn huynh.
Hắn lại sướng!
“Bơ-phếch” – hắn nghĩ.
(**) Đoạn này tuy không nói nhưng hắn cũng thấy sướng.
Câu chuyện cuối cùng: Câu chuyện về kỹ năng debug thượng thừa.
Chả là, ở công ty của hắn, các lão đại trong ngành nhiều nhan nhản, đâu đâu cũng là các đại cao thủ. Có người code Ruby trên rails, có người code C sáp cộng cộng, cũng có người code hợp ngữ sử sách, nhưng ai cũng hùng cứ một phương và đều có kỹ năng debug vô cùng bá đạo. Hắn làm ở đây cũng đã một thời gian, cũng đã học được khả năng này và cũng đã tôi luyện nó thành thạo. Hôm gặp một ít bug nhỏ về performance cả hệ thống, hắn xắn tay lên, vung chuột, click liên tiếp nhiều cái. Những cú click nhuần nhuyễn được hắn thể hiện một cách điên đảo, cái thì nhanh như máy khâu, cái lại chậm như nước chảy. Đường đi của chuột vẽ lên một hình cong tuyệt mỹ với hàng ngàn những dấu vết lưu lại trên màn hình máy tính. Một lúc, hơn 500 con bug với đủ các loại hình thù to nhỏ đã bị hắn tiêu diệt. Hắn ngưng lại một lát, tay bắt lên trán ngẫm nghĩ chiêu thức tiếp theo. Bất ngờ, hắn đem con chuột vung từ tay phải sang tay trái, nhân tiện, ngón trỏ tay trái bây giờ chạm vào chuột phải, tức là hắn phải xử lý trái ngược lại với những gì mà người bình thường làm. Có hề chi, hắn đem theo tinh lực cất giấu mấy hôm rồi vì Covid không có việc ngồi chơi mà dí thẳng vào những con bug. Đổi tay, cũng là đổi cách click, hắn còn thông thạo hơn khi dùng tay thuận, những đường click lại xuất hiện trên màn hình đánh một cách chuẩn xác vào những con bug. Thế mới biết, khả năng debug của hắn đã đến mức độ thần thánh thế nào. Sau một hồi, những con bug cũng đã bơn bớt rồi cũng hết. Hắn nhắm mắt lại, thoả mãn… Chiều tàn, hắn cuối cùng cũng về nhà ăn cơm.
Ngôi nhà của hắn, ngôi nhà Chuyển giao Hạnh phúc, cũng chỉ có thế!
Hết!
Đón xem phần hai tại… thực ra không có phần hai ^^
Byeee