“Nhỏ ơi !…”

Đó là buổi chiều gió thoảng, hành lang này là nơi tôi vẫn đi trong ngôi trường cấp 3 mà bao năm nay tôi vẫn theo học. Nhưng sao hôm nay tâm trạng tôi lạ thế !. Ngoài kia, tiếng chim hót, tiếng gió, tiếng lá rơi. Mọi thứ thật nhộn nhịp biết bao. Chỉ riêng tôi cảm thấy nỗi cô đơn đang bao trùm, cảm giác như chỉ có tôi đang cố gắng tồn tại trong khoảng không bao la này vậy. 

Đang lê những bước chân nặng nề trong vô hồn thì tiếng Nhỏ vang lên từ phía sau. Đó là cô gái bé nhỏ cùng bàn của tôi. Đôi mắt long lanh, khuôn mặt xinh xắn và đôi má núm đồng tiền của Nhỏ lần nào cũng lấy đi sự chú ý từ đôi mắt của tôi. Nếu có ai hỏi tôi về thứ có thể khiến người khác phải chết lặng thì tôi sẽ kể cho người đó nghe về nụ cười của Nhỏ.

Được trò chuyện, bước đi cùng Nhỏ nỗi ám ảnh mang tên cô đơn lúc nào đã tan biến. Ở bên cạnh Nhỏ luôn là lúc tôi cảm thấy vui nhất. Đó luôn là quãng thời gian mà tôi muốn kéo dài nhất. Liệu rằng Nhỏ có biết điều đó không ?

Thoáng ngơ một chút tôi mới nhận ra Nhỏ đã không còn cạnh tôi từ lúc nào. Xung quanh tôi giờ đây lại là nỗi cô đơn, trống vắng như nó đã từng hiện hữu. Nụ cười tắt dần trên khuôn mặt, lo lắng và hoảng sợ tôi ngơ ngác nhìn xung quanh, cố gắng gọi tên Nhỏ, cố tìm lại chút hy vọng dù là nhỏ nhoi nhất và rồi…. Tôi tỉnh giấc.

 

Thì ra chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đủ khiến tôi cảm thấy mất phương hướng. Bước ra ban công, một màn đêm yên áng cùng tiếng gió thổi nhẹ. Trên kia là một bầu trời đầy sao và mặt trăng khuyết phản phất đâu đó nỗi buồn. Tôi thầm ước nơi xa xôi kia một ngôi sao băng sẽ xuất hiện. Mang cho tôi hy vọng và cho tôi thêm tự tin. Để đâu đó một ngày tôi có thể tới trước Nhỏ và nói : ” Nhỏ ơi !….”.

4 Replies to ““Nhỏ ơi !…”

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *